Cuộc sống là một hành trình dài mà ở đó luôn có vui vẻ, thú vui đan xen với khổ đau và xấu số. Vẫn nhân thức cuộc sống không cho bạn nào đầy đủ nhưng có những người lại mất quá nhiều. Ngay trong khoảng khi sinh ra họ đã kém may mắn khi bận rộn phải những căn bệnh quái cường bạo và những khổ đau ấy cứ đeo bám lấy thế cuộc họ như một sự trớ trêu của số mệnh. Hãy cùng chúng tôi gặp "Những phận đời kém hên" để phần nào thấu hiểu và san sẻ với những khổ cực, thiệt thòi mà họ đang phải đương đầu hằng ngày. |
Clip: Cô gái 27 tuổi mang dáng hình trẻ lên nhị ở Thái Nguyên
Cô gái không bao giờ lớn
Chào đời tham gia một ngày đầy nắng 04 tuần 3 năm 1990, Đỗ Thị Dung là đứa con thứ hai trong mái ấm có năm anh chị em. Bà Trần Thị Nguyễn (mẹ của Dung) nhớ lại: “Hôm đó tôi cùng bố cháu đi đẻ ở trạm y tế phường. Khi chào đời Dung nặng 2,5kg và đẹp đẽ, kháu khỉnh lắm. Hiền thê chồng tôi phấn kích lắm vì trước Dung còn có một người anh trai nữa, giờ thì nếp tẻ đủ cả”.
Thế nhưng nụ cười ngắn chẳng tày gang, một số bốn tuần sau khi chào đời, mẹ Dung đưa cô đi tiêm phòng lao ở trạm y tế phường. Trở về Dung bất ngờ bị sốt cao và nổi hạch ở nách. Cái hạch cứ to dần rồi đến sau hơn 1 năm thì hạch vỡ lẽ gây sưng tấy. Trong khoảng đó sức khoẻ của Dung chuyển xấu rõ rệt, cô thường sốt cao, đau người và thân thể mãi mãi không bao giờ lớn lên được nữa.
Dung bận bịu một chứng bệnh hiếm chạm mặt làm cho cơ thể cô chẳng thể sản xuất từ lúc lên hai tuổi
Rộng rãi năm sau đó, mẹ Dung bồng bế cô đi chạy chữa khắp nơi. Khi xuống tới bệnh viện tỉnh giấc Thái Nguyên, các chưng sĩ nói với gia đình rằng Dung bị bận bịu chứng úng thuỷ trong não và thân thể sẽ không thể tạo ra được nữa. Khi ấy cả mái nhà đều khổ cực và vô vọng nhưng họ vẫn cố gắng chăm sóc tốt cho Dung và hy vọng một phép màu sẽ đến.
Do phần đầu to và nặng so với thân thể, việc di chuyển của Dung chạm mặt phần đông gian khổ, cô chẳng thể đi nổi quá 10 bước mà không dừng lại để nghỉ dưỡng. Thậm chí cô còn bị thiếu cục bộ phần xương sườn bên phải. Cô gái 27 tuổi cũng không tự khiến được bất kỳ một việc nhà dễ chơi nào.
Dù ở độ tuổi của một thiếu phụ trưởng thành nhưng Đỗ Thị Dung vẫn mang dáng hình của một em ốm hai tuổi.
Cứ thế, suốt gần 30 năm qua, Dung sống ngày qua ngày trong thân hình của một đứa trẻ lên nhị. 8 tuổi, Dung mới lẫm chẫm tập đi, 10 tuổi bập bẹ nói những lời trước tiên tuy nhiên cô cũng chỉ nói được những trong khoảng dễ chơi và rất không dễ dàng nghe. Suốt cả quãng đời mình, Dung chưa bao giờ tự bản thân đi quá khỏi luỹ tre làng.
Trong gia đình, cô thân thương nhất với người em thứ 4 là Đỗ Thị Thơm. Dĩ nhiên, từ khi Thơm lấy chồng, Dung gần như chơi thủ thỉ với ai, hằng ngày chỉ ngồi âm thầm trước hiên nhà, chơi với mấy món đồ chơi mến mộ. Cô cũng chưa bao giờ cất tiếng gọi mẹ.
Lần đầu cất tiếng gọi cha cũng là lần cuối
“Bố ơi, dậy đi!” lần đầu tiên và cũng độc nhất vô nhị Dung cất tiếng gọi bố là trong đám tang của ông. Bố Dung khuất sau một vụ tai nạn liên lạc khi đang đi công lao ở Thái Nguyên, để lại gánh nặng cơm áo gạo tiền và mai sau những đứa con lên vai bà Nguyễn. Tiếng gọi bố cất lên ba lần trong tang lễ khiến họ hàng, thôn ấp không ai cầm được nước mắt, khóc thương cho số mệnh người phụ vương, thương xót đứa con gái tàn tật nhưng cũng rất mực hiếu hạnh. Từ đó đại chúng cũng biết rằng, dù không nói được nhưng Dung đều hiểu hết những gì mọi người nói chuyện.
Dung rất ít khi rỉ tai với dân chúng, cô chỉ hiếm nở một niềm vui đơn nhất khi thấy chính mình được chụp ảnh
Chiếc khăn tang Dung đeo trên đầu hôm tang lễ giờ đây được cô gói gọn trong chiếc túi “bảo vật” và luôn luôn mang theo bản thân. Nằm tầm thường với chiếc khăn tang là những món đồ chơi mà Dung cùng người em gái đã sẻ chia với nhau từ thời thơ dại hay những gói bim bim mà cô ưa thích.
Yêu con, thương con, lúc nào cũng tận tâm vì con nên bà Nguyễn chẳng dám đi xa làm cho ăn mà chỉ vòng quanh quanh quẩn trồng rau, bán rau ở chợ trong phường. “Đi khiến cho từ mờ sáng rồi đến trưa tôi lại sấp ngửa chạy về kịp nấu cơm cho con. Ngày trước đã từng có sơ về ngỏ lời đưa Dung đi Bắc Ninh để chú tâm nhưng tôi không đồng ý vì sợ nhớ con không chịu được, phần vì kinh tế khó khăn ví như gửi con đi xa thì chẳng nhân thức bao giờ mới được gặp mặt lại”, bà Nguyễn tâm can.
-----------------------
Sinh con ra với nhân thức bao hi vọng, thế nhưng người mẹ ấy suốt 30 năm qua đã không nhân thức bao lần khóc hết nước mắt bởi nỗi khổ cực tột độ vì con mắc phải chứng bệnh kỳ lạ, mãi mãi không chịu lớn lên.
Đón đọc kì đến: "Xót xa người mẹ già gần ba thập kỷ chăm bẵm đứa con không bao giờ lớn" tham gia lúc 0h30 ngày 7/10.
Khoảng 26 tuổi cô đã có khuôn mặt của một bà lão 70 tuổi, di chuyển khó khăn và bận bịu bệnh nghẹt thở.
Xem nhiều hơn: bomtangap
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét