Tôi tới xã Sơn Trạch, quận Bố Trạch (thức giấc Quảng Bình) vào những ngày sau cùng của tháng 10 sau khi cơn đồng minh lịch sử đến hơn một tuần.
Khắp mọi nơi trên khu vực xã Sơn Trạch trở nên hoang tàn, đổ nát. Tuy nước đã rút hết nhưng trên vách tường vẫn còn in hình nước ngấm tới ngang đầu người. Nhân cơn nắng đầu tiên sau đàn, bà con mang đồ đoàn ra phơi đầy sân, khuôn mặt ai cũng nhầu nhĩ, họ lê dần dần chân mỏi mệt, lầm lũi….
Được sự hướng dẫn của người địa phương, tôi sắm về thôn Xuân Tiến (phố Sơn Trạch) thăm gia đình em Hoàng Thị Hạnh – học sinh lớp 6 trường THCS Sơn Trạch. Đi đến tận cuối thôn, một ngôi nhà dựng trợ thì bợ bằng dăm ba tầm bờ rô xi măng và những mảnh gỗ ghép lại qua quýt vẻn vẹn hơn chục mét vuông đứng chỏng chơ trên khu đất trống.
Ngôi nhà nằm giữa cánh đồng bao la, trơ những gốc rạ thối rũa, đen ngòm vì những ngày qua bị ngập nước, bên cạnh là vách núi đầy hẻo lánh, trong nhà cũng chẳng có thứ gì giá trị cao. ngừng thi côngĐây chính mà gia đình che nắng, che mưa của 5 con người trong gia đình em Hoàng Thị Hạnh.
Ngôi nhà của gia đình em Hoàng Thị Hạnh
Được nhân thức, em Hoàng Thị Hạnh (SN 2005) xuất hiện trong mái ấm có hoàn cảnh đặc biệt gian nan. Em không còn bố, bản thân mình mẹ em phải lăn lộn kiếm tiền nuôi 5 miệng ăn.
Ba mẹ con Hạnh cũng không có lấy một mái nhà thuộc về riêng chính mình, phải đi ở nhờ nhà ông ngoại Hoàng Văn Thi (63 tuổi). Cả nhì ông bà ngoại của Hạnh đều bị tàn tật và đi xin ăn từng bữa.
Đồ đạc trong nhà em Hạnh cũng không có thứ gì đáng giá
Hằng ngày, ngoài giờ lên lớp, Hạnh cùng với mẹ là chị Hoàng Thị Tí hon (30 tuổi) tham gia rừng kiếm củi để bán cho các nhà hàng kiếm tiền trang trải cuộc sống cho cả mái ấm.
Chị Hoàng Thị Gầy – người thiếu phụ bé nhỏ xanh xao, nước da ngăm đen, có lẽ do cuộc sống quá cùng cực chia sớt cùng tôi: “Cuộc đời chị xem như chẳng còn hi vọng gì, chỉ cố gắng nuôi đứa con gái độc nhất ăn học. Mong có cái chữ, thế cuộc cháu sẽ không đi phải vết xe đổ đầy nặng nhọc, đau thương như mẹ cháu.
Cứ thế này, tôi chẳng còn nhân thức sẽ nỗ lực được bao lâu nữa. Bản thân mình tôi gánh gồng nuôi hai đứa con, lại lo cho ba má đều tật nguyền, sức khỏe yếu đi từng ngày. Thương con gái nặng nhọc, tuy bị tật nguyền nhưng ngày ngày bố tôi vẫn đi xin ăn để bù phụ thanh toán cuộc sống. Tuy nhiên, cứ trái gió trở trời là bố tôi đau nhức khắp người, tiếng rên ừ..ừ thâu đêm tới sang”, chị Bé xíu bỗng nấc lên rồi vội thấm những giọt nước mắt bằng cánh tay áo đã bạc màu thời gian.
Không khí cả ngôi nhà chợt lặng xuống, chỉ còn tiếng thở chán chê của mọi người hòa cùng tiếng rên ừ…ừ của một cậu tinh ma đang nằm oằn oại ở góc nhà. Đó chính là em trai Hạnh, tên là Hoàng Văn Thắng (SN 2009). Thắng bị một trận sốt cao nhưng mái ấm không có tiền chạy chữa nên bị biến chứng hiện nay đang nằm liệt tại giường.
Được biết, tuy nhà nghèo nhưng năm nào Hoàng Thị Hạnh cũng là học sinh chuyên nghiệp. Ngoài thời gian đi học, em còn lên núi kiếm củi cùng mẹ, chăm em trai, cùng ông ngoại đi xin ăn…
Em Hạnh cùng người ông tàn tật đi xin ăn từng bữa và được một nhà hảo tâm hỗ trợ
Khi tôi hỏi, mơ ước của em là gì thì đôi mắt to, tròn của Hạnh đột nhiên sáng rực, em nhìn tôi đầy quyết đoán: “Cháu sẽ cố gắng học thật chuyên nghiệp. Cháu ước mơ sau này có thể biến thành cô giáo dạy Văn và tạo dựng một lớp học không lấy phí để hầu hết các con nhỏ có năng lực tài chính thấp đều có thể được đi học.
Nhưng, ông bà ngày càng yếu, mẹ cháu cũng héo mòn, xanh biếc vì làm việc quá sức. Em trai cháu lại nằm một chỗ kêu rên thế kia…Không nhân thức cháu còn được tới trường bao lâu nữa?”.
Thắc mắc của em khiến trái tim tôi như bị người nào đó bóp nghẹt. Bạn dạng thân mẹ Hạnh, ông bà Hạnh và cả tôi nữa…cũng chẳng nhân thức ví như cứ thế này em còn được cắp sách tới trường cùng bạn bè bao lâu nữa? Và ước mơ biến thành cô giáo của em có bao giờ được thi hành? Nhìn con đường tương lai đầy âm u của mái ấm em mà tôi không dám nghĩ tiếp…
Chia sớt về hoàn cảnh khó khăn của mái nhà em Hoàng Thị Hạnh, anh Lê Văn Điệp – Bí thơ Đoàn thị trấn Sơn Trạch (thị xã Bố Trạch – Quảng Bình) cho hay: “ Hoàn cảnh mái nhà em Hạnh thuộc diện gian truân nhất nhị trong thôn. Bản thân mình mẹ Hạnh là công phu chính nuôi mấy miệng ăn. Đứa con độc nhất thì nằm liệt một chỗ.
Phía UBND xã đã tạo mọi yếu tố kiện, di chuyển các cá nhân, đơn vị trợ giúp mái ấm em nhưng cũng không thấm vào đâu. Nhất là sau trận bạn bè lịch sử, nhà người nào cũng trở nên gian nan hơn”.
Xem tại: maybomdandung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét