(Ghi theo lời kể của cô giáo Trang, Chư Sê, Gia Lai)
Cô giáo Trang - Trường mầm non Sao Mai (thành phố Chư sê, thức giấc Gia Lai)
Gia đình tôi chuyển từ thị xã Hoằng Hóa, tỉnh Thanh Hóa tham gia huyện Chư Sê (tỉnh Gia Lai) khi tôi vừa học kết thúc lớp 4.
Nhớ lại hồi ấy, mỗi ngày bằng hữu tôi phải cuốc bộ gần 5 cây số tới lớp, ngày nắng còn đỡ, những ngày mưa, đường đất đỏ suôn sẻ trượt rất vất vả. Phổ quát bạn tới lớp rồi lại bỏ học dở chừng, có lúc tôi giận bác mẹ sao lại chuyển nhà vào tận nơi "khỉ ho cò gáy" thế này?
Lên cấp nhì, bố mẹ sắm cho chúng tôi mỗi đứa một chiếc xe đạp nên đi lại thuận tiện hơn. Tôi vẫn nhớ như in cảnh những người mẹ địu con lên rẫy hái cà phê thuê.
Có người mẹ kể không có tiền cho con tới trường để học con chữ. Khi đó tôi cứ nghĩ, tương lai của những đứa trẻ "đen thui" ấy sẽ ra sao ví như không được đi học? Và rồi nhen đội ngũ trong tôi mơ ước trở thành cô giáo măng non từ đó.
Tất nhiên, khi lựa chọn nghề, tôi vấp phải khó khăn không nhỏ bé. Là thân phụ mẹ, người nào cũng muốn con chính mình tham gia đại học để nở mày nở mặt với láng giềng, hàng xóm. chậm tiến độ là nguyên nhân tôi thi tham gia lĩnh vực kế toán (Trường Đại học Kinh tế Khoa học Bình Dương).
Vào học khoảng một năm, không nắm bắt sao tôi cảm thấy bản thân như đang lạc tuyến phố. Sau một thời điểm chống chọi tư tưởng, "tỉ tê" với mẹ để xin được chuyển nghề, tôi vẫn run khi đứng trước bố, nhất là bố thường nói: "Con đừng trứng khôn hơn vịt".
Có lúc tôi nghĩ, nếu như bỏ phí một năm đại học, tôi còn đa dạng cơ hội khác. Nhưng ví như cứ đeo đuổi nghề mình không thích, tôi cảm thấy lạc lõng, bất nghĩa lắm.
Giáp tết 2012, tôi thiêu đốt quyết định chuyển nghề một phương pháp trang nghiêm hơn, để rồi sau cuối tôi đã… thành công! Tôi thi lại và đỗ khoa Mầm non, trường Cao đẳng Sư phạm Trung ương Nha Trang.
Dân chúng bảo tấm bằng đại học có "giá" hơn, tôi thật dại khi đi học cao đẳng, nhất là nghề trông trẻ đang để mất niềm tin của quần chúng. Nhưng trăn trở từ cái thuở ấu thơ, nghĩ tới những ngày cuốc bộ đến trường, nghĩ tới những gương mặt đen nhẻm của những đứa trẻ theo mẹ lên rẫy hái cà phê thuê, tôi thầm nghĩ: ví như là cô giáo, tôi sẽ giúp ích được phổ quát trẻ hơn.
Ra trường, tôi xin vào Trường mầm non Sao Mai (thành phố Chư sê, tỉnh Gia Lai). Biến thành cô giáo măng non, có những chốc lát tôi cũng thổn thức khi nghĩ về nghề. Nhiều lúc tôi cũng cảm thấy sức ép khi trẻ có vết xước trên tay sẽ bị phụ huynh trách móc.
Dĩ nhiên, cảm giác ấy dần qua mau bởi mỗi ngày được nâng niu gần 50 khuôn mặt ngây thơ, ngắm những đôi mắt to tròn của các con, tôi cảm thấy lời trách móc kia chỉ là một nét chấm phá bé dại trên đường đời.
Chung thì thế nhưng ngày nhà 20-11, có phổ quát phụ huynh rất có điều kiện kinh tế eo hẹp, suốt năm "bán mặt" trong rẫy cà phê nhưng vẫn nhớ ngày và có tiến thưởng tặng cô. Tôi nhớ có lần một người mẹ có điều kiện kinh tế eo hẹp đi bộ suốt 7 cây số tới để tặng quà cô giáo, thoái thác thế nào người mẹ ấy cũng không chịu.
Có lẽ, đó là những món quà ý nghĩa, niềm an ủi đối với chúng tôi - những cô giáo măng non trên đất đỏ Tây Nguyên.
Khiến cô giáo măng non, chúng tôi phải chịu áp lực trong khoảng phổ biến phía, chỉ một phút không kiềm dè bỉu dễ làm tổn thương trẻ. Tự khi nào, tôi học được tính nữ tính, phải tạo cho các con cảm giác an tâm.
Những khi trẻ ị đùn, những khi trẻ khóc cộng đồng, tôi tự dặn bản thân hãy yêu trẻ như con bản thân mình, hãy làm bằng tình yêu thay vì trách nhiệm. Nhất là những khi chúng tôi phải vào đa dạng vai, vừa là người mẹ vừa là cô giáo, vừa là người giúp việc vừa là thầy thuốc, có lúc lại như một chuyên gia tâm lý.
Trong mắt trẻ, có khi chúng tôi là họa sĩ, có lúc lại là diễn viên múa, rồi là thông dịch viên, có khi vào vai chú sửa nhà vệ sinh, gọi thế nào cũng đúng.
Ngoài ra đối với cô giáo mầm non không bao giờ hết nỗi lo. Sự găng, nhọc mệt khi mỗi ngày tấn công vật với gần 50 trẻ nhưng không để mất đi ái tình trẻ, yêu nghề trong tôi.
Bởi tôi thích được mặc chiếc áo dài vào những dịp lễ. Tôi thấy vui khi các con ngờ nghệch gọi bản thân mình là "mẹ Trang". Được khiến nghề mình thích, chính mình yêu, tôi cảm thấy mỗi ngày trôi qua thật ý nghĩa, xao xuyến khi nghe bài hát "Tâm can cô giáo mầm non"…
Mỗi người đều có lý do của riêng chính mình khi bước chân vào cái vạch gọi là chọn nghề. Tôi nhìn thấy, bất cứ nghề nào cũng phải có tình yêu. Nhưng đối với cô giáo măng non, trên hết còn cần phải yêu trẻ và có khả năng đích thực.
Với tôi, cô giáo mầm non cũng giống như người trồng cây. Tôi vẫn có một mong ước, hơn cả mong ước của một cô giáo mầm non, đó là khiến sao để chuyển động trẻ được đến trường…
Tôi nghĩ hôm nay mình đang trồng những cái cây trước tiên và tôi tin những cái cây nhỏ bé ấy sẽ lớn lên, xanh rì, sẽ đơm hoa kết trái.
Dẫu nhân thức rằng bây giờ có bao lăm "cơn bão" đang đổ dồn về nghề giáo, người ta nhìn cô giáo mầm non với một ánh mắt thiếu thiện cảm, ít nhiều vơi bớt niềm tin. Để khiến cho tròn vai, đối với mọi cô giáo mầm non thật không tiện lợi gì, nhưng tôi luôn có niềm tin vào bản thân và tôi biết mình đã đúng.
Cảm ơn nghề đã cho tôi phổ biến bài học, phổ quát cảm xúc và những kính yêu, bổn phận trong công việc…
Đọc thêm: bomtangap
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét