Thứ Hai, 28 tháng 11, 2016

Tôi không muốn li hôn vì ba má chồng quá tốt - VietNamNet

Tôi và chồng kết hôn khi cả nhì chỉ vừa mới yêu chưa đầy 5 04 tuần và chưa hề xác định việc sẽ lấy nhau, giả dụ như chơi xảy ra sự cố có thai ngoài ý muốn.

Lúc đó tôi mới 20 tuổi, chưa từng mường tượng nổi cuộc sống hôn nhân nó sẽ phức hợp như thế nào, mà bạn trai tôi thì có nhẽ càng chưa nghĩ tới chuyện khiến chồng, làm cho phụ thân vì nhìn anh vẫn còn đam mê chơi lắm. Thế nhưng khi tôi lúng túng báo với anh rằng tôi đã có thai thì ngay tức tốc anh yêu cầu cưới.

Lần đầu tiên anh đưa tôi về ra mắt, tôi quá bất ngờ trước gia cảnh phong phú của gia đình anh. Cha mẹ anh vốn là chủ của một xưởng bún, sắm sửa rất đắt khách. Xưa nhì ông bà tự lập từ một khu chợ bún nhỏ dại, rồi dần dà nhờ các mối quan hệ được nới rộng mà xưởng bún càng sản xuất. Mẹ anh nói, sau khi về khiến dâu, sinh con vững chắc rồi thì tôi phụ ông bà săn sóc xưởng chứ không đi làm mướn bên ngoài. Thấy bố mẹ chồng sắp cưới hiền khô linh động, quả thật tôi rất lặng tâm.

Tôi không muốn li hôn vì bố mẹ chồng quá tốt

Từ ngày tôi về làm phi tần anh, ảm đạm nhiều hơn vui, khóc phổ thông hơn cười. Bởi anh tuy đã làm cho cha nhưng nghe đâu không tinh thần được vai trò đó. Ba má bảo ở nhà giúp ông bà điều hành xưởng bún thì anh không chịu. Anh đi khiến nơi nào cũng chỉ được dăm bữa nửa 04 tuần là đòi nghỉ vì nghĩ rằng việc không vừa sức, môi trường không phù hợp. Học hành dở dang , bằng cấp và năng lực đều không có thế nhưng lại khó chịu khi bị người ta sai việc, rồi cuối 04 tuần chỉ cầm dăm ba triệu tiền lương. Suốt ngày anh chỉ lo bè đảng đúm chơi bời cùng đám bạn lêu lổng, chẳng hề thân mật gì đến bà xã con, con ốm con đau cũng chẳng bao giờ thấy mặt.

Trái ngược với chồng tôi, ba má chồng thì lại quá tốt. Từ ngày tôi về làm dâu, ông bà yêu mến mến thương tôi như con gái. Ông bà nói tôi chạm mặt phải con trai chính mình chắc chắn sẽ phổ thông bi thiết tủi thiệt hại nên muốn bù đắp cho tôi. Ông bà chưa bao giờ nặng lời với tôi, mỗi lúc tôi và chồng gượng nhẹ nhau họ đều đứng ra bênh vực kiểm soát an ninh tôi. Những ngày tôi sinh đẻ mẹ chồng chăm sóc cho tôi có khi còn chú ý hơn cả mẹ đẻ. Tới mẹ tôi lên ở cùng mấy ngày lúc tôi sinh cũng phải công nhận mẹ chưa từng thấy người nào tốt và thương con dâu như vậy.

Mẹ chồng tôi nói, số bà vô phúc, sinh con mà không dạy được con. Nhà có nhị đứa đại trượng phu, con cả thì mất năm 17 tuổi do tai nạn đua xe, còn cậu út là chồng tôi thì cho tới giờ đã làm cho phụ vương rồi mà tâm tính và nghĩ suy vẫn nông cạn như một đứa trẻ mới lớn. Cũng bởi ông bà do miệt mài làm cho ăn, tưởng kiếm tiền để con được phấn kích đủ đầy mà quên rằng con chính mình cần dạy dỗ, đến khi nhà có tiền tài thì con cái cũng đã trở nên hư hỏng.

Người nào khiến phi tần cũng đều mong được chồng ân cần để mắt, với tôi những ngày đó đếm trên đầu ngón tay, chỉ những bốn tuần ngày yêu nhau và sau khi cưới một số bốn tuần. Sau đó thì anh ấy cứ mê mải với những cuộc vui vô tiền khoáng hậu. Có lần tôi giận hờn trách móc anh còn phũ phàng tuyên bố: “Đây chỉ có bổn phận kiếm con dâu và cháu nội cho ông bà là chấm dứt nhiệm vụ rồi. Còn buồn hay vui là do cô tự phát hành cho mình, nhá”.

Tôi cứ nghĩ thôi thì bản thân mình yêu nhầm lấy vội, loài người chồng bản thân mình lâu nay vẫn thế, chỉ là chính mình không mày mò kĩ đã dại khờ trao thân chứ có phải người ta lừa bản thân mình đâu. Thôi thì trời không cho khách hàng nào cả, chồng không quan tâm nhưng bù lại có bác mẹ chồng mến thương. Giờ bản thân mình có con rồi, cứ lấy con là niềm vui mà sống. Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng khi thấy chồng à ơi gọi điện cho gái hay không ngần ngại khoe những tấm ảnh những cô gái gợi cảm nuột trước mặt tôi thì tôi không chịu được. Tôi là thiếu phụ, sức nhẫn nhịn cũng chỉ có giới hạn, nhất là về bình diện tình cảm. Giả dụ sứ sống thế này suốt đời chắc tôi cũng muốn bỏ cuộc buồn phiền mà chết.

Tôi nói với mẹ chồng tôi “có nhẽ chúng con chia tay thôi, chứ cứ thế này mãi con sợ con không chịu được”, Vậy là mẹ chồng cứ ấp ủ tôi khóc, bà xin tôi đừng li hôn, đừng đưa con đi, bởi mấy năm nay dâu con chính là thú vui duy nhất của bà. Ông bà sẽ bù đắp mọi thiệt hại cho mẹ con tôi trong khả năng có thể. Tôi không dám rỉ tai này với mẹ bản thân mình, chỉ tâm tư với cô bạn thân của tôi. Cô ấy nói đời còn dài, tôi chẳng việc gì phải giam hãm đời mình trong cái vỏ bọc hôn nhân khổ cực thế. Cha mẹ chồng có tốt tới bao lăm cũng chẳng thể sống đời với bản thân mình được. Hãy ra vấn đề kiện với chồng, ví như anh ta hứa đổi mới thì tiếp tục, còn không thì tốt nhất nên li hôn. Cứ sống thế, mai này bố mẹ chồng già yếu rồi mất đi, lúc đó thằng chồng có khi còn tệ bạc hơn.

Nói thật, ví như không vì ba má chồng quá tốt thì cam đoan tôi chẳng hợp lý do gì để lưỡng lự chần chừ cả. Mỗi lần thấy mẹ chồng tôi khóc là tôi lại mềm lòng. Bà nói thế cuộc bà cá biệt những thú vui, cũng may cuối đời có chút cháu khiến cho niềm vui vẻ yên ủi. Lẽ nào giờ tôi lại dập tắt nốt chút nụ cười ấy?

Lấy lòng bố chồng

 Nếu như các cô dâu mới đều e sợ mẹ chồng thì tôi lại thuộc “môn phái” ngại bố chồng hơn. Bố chồng tôi là người khá cổ lỗ hủ, khó chịu, gia trưởng lại hay săm soi nữa.

(Theo Dân trí)


Xem thêm: maybomtangap

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét