Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2016

Tâm can nhói lòng của người thiếu phụ vừa bắt nhân tình - VietNamNet

Tôi ngửng nhìn lên bức chụp cưới treo ở góc phòng, nhì kẻ kia đang tay trong tay, tay ủ ấp hoa tuoi cười thoả nguyện. Mười năm trước chắc hẳn cả tôi và chồng tôi đều nghĩ, được cùng nhau sống dưới một mái nhà là niềm vui vẻ nhất thế gian. Thực ra thì cũng đã có những ngày như vậy.

Cho đến khi áo cơm đè nặng, và những đứa con lần lượt ra đời...

Nhiều lúc tôi vẫn có cảm giác không hiểu nổi bản thân, không hiểu bản thân bản thân đang thực sự muốn gì. Tôi có còn yêu chồng tôi nữa không? Tại sao hoàng hậu chồng sống với nhau bao nhiêu năm, rồi một ngày nhận ra chẳng còn niềm hứng khởi, yêu mến và rung động nào nữa. 

Chúng tôi đã cùng nhau đi qua những tháng năm như thế, bận rộn mưu sinh và lơ là yêu thương, nắm bắt nhau rõ tới mức nhàm chán. Tôi dù sao đi nữa cũng chỉ là thiếu phụ, có thể mạnh khỏe ngoài đời nhưng trong ái tình vẫn cần những lời âu yếm. 

Nhưng chồng tôi thì nghĩ là: lãng mạn chỉ dành cho những kẻ yêu nhau chưa vướng bận mái nhà. Có đôi khi tôi thèm một vòng tay ấp ôm, thèm một nụ hôn cho ngày kỉ niệm nào đó mà anh đã quên vì nghĩ là nó vẽ vời. Và giờ tôi cũng không nhớ, lần sau cùng chúng tôi hôn nhau là khi nào nữa.

Tâm sự nhói lòng của người đàn bà vừa ngoại tình
Ảnh minh họa

Tôi chạm mặt người đàn ông ấy trong một bữa tiệc bé. Người đàn ông ấy cũng như tôi, đã có gia đình. Thế mà cái cách anh ta nhìn tôi, hỏi han thân mật tôi khiến tim tôi loạn nhịp. Người thiếu nữ dễ bị tắt thở phục nhất là khi họ cô đơn. 

Có lẽ anh ta xuất hiện vào lúc tôi cảm thấy bản thân đơn độc và chống chếnh. Tối đó anh đưa tôi về, dừng cách xa nhà một đoạn vơí lí do “sợ chồng em thấy hiểu nhầm lại khổ em”.

Tôi bước vào nhà, thấy chồng đang kéo chăn đắp lại cho con, miệng kêu ca với tôi về việc thằng lớn học hành lơ là, còn con nhỏ xíu con thì ngang bướng cứng đầu. 

Rồi anh hỏi tôi một vài câu trước khi chìm vào giấc ngủ. Tôi nằm kế bên anh, hổ ngươi nhìn thấy lòng chính mình đang nghĩ về một người đàn ông khác.

Chuyện gì cũng thế, đã có sự khởi đầu thì mọi chuyện tiếp theo chẳng có gì là khó khăn. Tôi và anh ta trong khoảng một vài tin nhắn, vài cuộc gọi rồi gặp mặt nhau, ăn tối, cà phê, hứa hẹn hò. 

Mỗi ngày trôi qua đều nhớ nhau tới cuồng dại. Cảm giác đó không phải tôi chưa từng có với chồng tôi, chỉ có nhân tố nó quá xa rồi. Người đàn ông này đang khiến cho tôi trông thấy tôi chẳng hề là một thanh nữ nhì con tẻ nhạt và đơn điệu. Mỗi lời anh ta nói, mỗi việc anh ta khiến cho đều khiến tôi bằng lòng và xúc động.

Một lần sau cuộc hẹn, anh ta đề xuất cả hai tham gia khách sạn. Đúng là tôi say đắm mê anh ta thật, nhưng lên giường cùng anh ta tôi lại thấy chần chừ. Tôi chẳng phải là kẻ đơn chiếc, đi đến giới hạn sau cuối của tình ái rồi sẽ chiếm được gì? 

Sau cuối tôi đành khiến cho một phép thử. Chúng tôi đi thuê một phòng nghỉ nhỏ bé, cảm giác như anh ta cũng không quá vồ vập, vội vã. Bởi có nhẽ trong đầu anh ta đang nghĩ: Tôi sớm muộn gì chả là của anh ta. Tôi cởi vài nút áo rồi hỏi:

- Vì sao anh yêu em?

- Vì em đáng được yêu mà.

- Chúng ta có thể mãi ở bên nhau không?

- Cả nhì chúng ta đã có mái nhà rồi mà. Như thế này chẳng tốt hơn sao?

- Vậy thì anh bỏ hoàng hậu, còn em bỏ chồng. Chẳng lẽ mình cứ mãi thế này?

Người ta thường nói trong tình ái, nam nhi và thiếu nữ là nhị sự khác biệt. Nam nhi có thể lên giường với cả những đàn bà họ không có tình cảm. Còn thiếu nữ chỉ ngủ với người mà họ yêu. Đại trượng phu bắt bồ rồi sẽ trở về với bà xã con. Thiếu nữ khi đã cặp bồ thì chẳng muốn về nhà nữa.

Trong giây lát, tôi nhận thấy ánh nhìn anh ta có chút kinh ngạc. Anh ta mở màn nói năng không còn được mạch lạc với muôn ngàn nguyên do. Và tôi trong cơn mê sảng vì yêu vẫn còn đủ thông minh để trông thấy anh ta không muốn loại bỏ gia đình của chính mình. 

Anh ta cũng bồ bịch, tôi cũng cặp bồ, nhưng xét cho cùng là tôi thua hẳn anh ta. Tôi đi ra khỏi nhà nghỉ, không thèm nói một câu tạm biệt.

Tôi về nhà mẹ đẻ hai ngày để đầu óc bản thân thức giấc táo lại. Tôi kể chuyện bản thân mình cho mẹ nghe. Mẹ khổ sở nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ vừa thất vọng, vừa thương xót. 

Mẹ nói: "Thế cục có phải là tiểu thuyết ngôn tình đâu mà con yên cầu phổ quát thế. Chồng con yêu con là muốn bên con cả đời. Còn người nam nhi kia yêu con vì muốn cùng con đi một con đường ngắn ngủi. 

Chồng con không sử dụng quá đa dạng sức lực và thời gian cho con, bởi nó còn phải tích góp sức lực săn sóc cho gia đình, cuộc sống. Còn người nam nhi kia yêu con tưởng như chết đi sống lại bởi anh ta chỉ cần yêu con vài hôm, ngủ với con một vài đêm rồi sẽ vứt bỏ con. 

Chồng con chăm sóc cho cuộc sống của con. Còn người đại trượng phu kia chỉ chăm bẵm cho tình cảm của con thôi. Con sẽ chẳng thể tìm đâu ra, một người vừa làm cho tròn nghĩa vụ người chồng người phụ thân lại cuồng nhiệt yêu đương và lãng mạn như một người yêu. Đừng có tự khiến khó chính mình như thế. Ngôi nhà hôn nhân, bước ra thì dễ, muốn về rất khó, con hãy thận trọng từng bước đi".

Tôi ngồi nghe từng lời của mẹ, cảm giác miệng bản thân khô khốc không nói thành lời. Giá như mẹ tát cho tôi vài cái, có nhẽ tôi đỡ đau hơn những lời mà mẹ vừa nói. Bởi vì càng nghe tôi càng nhận ra tôi là một người thiếu phụ không ra gì, cảm thấy ghét mình, khinh bỉ chính mình. 

Làm người ai cũng có lúc đúng lúc sai. Và khi sai, người ta có thể ngụy biện bằng muôn vàn lí do, nhưng bắt bồ thì chỉ có sai chứ không bao giờ đúng. Mẹ tôi nói: "Lạc con đường không đáng sợ, điều đáng sợ nhất là không biết bản thân mình muốn đi đâu".

Tôi muốn đi về nhà.

Tôi tỉnh ngộ khi mặt trời đã chói lòa qua khung cửa sổ. Không gian yên ổn ắng quái đản, không có tiếng léo nhéo mè nheo của đàn trẻ, một lúc mới nhớ ra bữa nay là chủ nhật. 

Có tờ giấy bé đặt ở đầu giường, trong đó là nét chữ quệch quạc của chồng tôi: “Thấy mẹ ngủ ngon, ba bố con không muốn tiến công thức. Bố con anh đi sang ông bà nội, mẹ dậy rồi sang sau nhé”. 

Bật mình ngồi dậy, nắng chói hắt vào mặt. Đúng mà, phải đi qua đêm hôm, mới thấy được sự đặc sắc của ánh vầng dương. Vui vẻ chẳng ở đâu xa, cớ sao cứ mệt trườn đi đâu kiếm tìm.

(Theo Dân trí)


Tham khảo thêm: maybomdandung

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét